Chương 20: Nam thần
Hóa ra quân nhân Nhật Bản này không phải là người sống mà là một pho tượng đúc bằng đồng thau, vừa vặn cắm trên đỉnh đầu con trăn khổng lồ.
Đầu nó vừa dẹp vừa bằng, miệng to như bồn máu, hai mắt nhỏ phát ra ánh sáng màu đỏ, cái lưỡi dài phun ra nuốt vào làm người ta không khỏi nổi da gà.
“Anh, mau chạy đi!” Lý Ma Tử hét lên với tôi.
Lúc này, không biết anh ta lấy từ đâu ra một cái xẻng ném vào đầu con trăn.
Con trăn khổng lồ vung đuôi lên, hất bay Lý Ma Tử một lần nữa, nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.
Tôi sợ Lý Ma Tử sẽ bị con trăn ăn thịt nên nhanh chóng leo lên mái nhà, dùng ngói đập vào thân nó.
Con trăn bị tôi chọc tức, buông tha Lý Ma Tử và lao về phía tôi...
Tôi hoảng sợ nhìn con trăn. Người ta hay nói đánh trăn dập đầu, nhưng bảy tấc đầu con trăn lớn này hoàn toàn được pho tượng quân nhân Nhật Bản bảo vệ. Căn bản tôi không biết đánh chỗ nào.
Thấy con trăn ngày càng đến gần mình, lòng tôi nóng như lửa đốt.
Cuối cùng, tôi thực sự không còn cách nào, đành phải nhảy xuống khỏi mái nhà.
Nhưng mà, con trăn khổng lồ này cũng không ngốc, nó bao quanh căn nhà, trong mắt trăn đầy chế giễu!
Đang lúc tôi cảm thấy không còn đường nào để đi, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng bỗng vang lên bên tai: "Lại đây."
Âm thanh bỗng nhiên vang lên làm tôi càng hoảng sợ. Tôi lập tức nhìn về nơi phát ra âm thanh thì hoảng sợ phát hiện ra một bóng dáng cao gầy màu đen đang đứng vào sân, ôm một thanh trường kiếm màu xanh lam trong ngực.
Anh chàng này có làn da rất trắng, mặc một chiếc áo phông hiệu Kumamon rộng rãi.
Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn nhưng đôi mắt lại hơi dại ra, trông khá giống ông xã quốc dân Song Joong Ki trong bộ phim "Hậu duệ mặt trời" đình đám gần đây.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đôi mắt đờ đẫn kia tràn đầy sát khí!
Điều khiến tôi ngạc nhiên là thanh trường kiếm trong ngực cậu ta hóa ra lại là Bát Diện Hán Kiếm thời Hán, chỉ cần nhìn vào vỏ kiếm tinh xảo kia thôi cũng đủ biết đó là hàng thật.
Trên thị trường ít nhất cũng có giá hơn trăm vạn.
Rất khó tin tưởng ở xã hội bây giờ vẫn còn có người sử dụng đồ cổ làm vũ khí.
“Cậu là ai?” Tôi lắp bắp.
“Người có thể bảo vệ anh.” Giọng cậu ta lạnh như băng ngàn năm: “Không có thời gian, lại đây.”
Không biết vì sao nhưng tôi đột nhiên cảm giác rất thân thiết, giống như một người bạn cũ quen biết từ lâu, tuyệt đối sẽ không làm hại tôi.
Vì vậy, tôi theo bản năng ẩn trốn ra sau cậu ta.
Nhắc tới cũng khéo, tôi vừa đi thì cửa phòng bị phá mở. Cái đầu của con trăn từ ngoài chui vào.
Cũng vào lúc này, tôi nghe thấy một ttrăng âm thanh trường kiếm ra khỏi vỏ. Thanh niên mặc áo phông đã biến mất, lúc cậu ta xuất hiện trở lại, đầu con trăn đã bị trường kiếm chém ra một cái lỗ lớn.
Tốc độ nhanh đến mức làm người trợn mắt líu lưỡi. Tôi khó có thể tưởng tượng được chỉ trong một giây mà một người có thể hoàn thành các động tác có độ khó cao như chạy nước rút, rút kiếm, đâm chém.
Cơn đau dữ dội khiến con trăn khổng lồ rít lên rồi rụt đầu lại.
Thanh niên mặc áo phông cũng bước ra ngoài. Cậu ta không tiếp tục tấn công nữa mà bắt quyết, dùng âm thanh êm tai đọc một câu chú ngữ.
Chú ngữ từ bi hỉ nộ ái ố, có chút giống niệm kinh, nhưng nghe lại không giống, tóm lại là tôi chưa từng nghe qua bao giờ.
Kỳ tích đã xảy ra, con trăn khổng lồ lúc đầu vẫn còn vung đuôi giận dữ, nhưng mà rất nhanh đã bị chú ngữ của thanh niên mặc áo phông làm cho bình tĩnh lại. Cuối cùng, nó ngoan ngoãn vùi đầu vào nước, không dám động đậy, y hệt như thú cưng bình thường.
Một lát sau, thân thể con trăn khổng lồ chìm xuống nước, hẳn là nó đã chết.
Thanh niên mặc áo phông khẽ thở dài, cậu ta cúi đầu với con trăn, sau đó móc mắt nó ra cho vào túi, đeo thanh kiếm lại trên lưng rồi đi mất.
Từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào với tôi.
Chờ tới lúc cậu ta biến mất trong nước, cuối cùng tôi mới hoàn hồn lại, muốn hỏi tên cậu ta cũng đã không còn kịp nữa.
Lúc này, tất cả thôn dân chạy đến, khi thấy con trăn đã chết, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Trưởng thôn đưa người đi mở cửa đập, chuẩn bị xả nước trong thôn.
Thấy mọi người ra về, tôi dẫn Lý Ma Tử và anh em kết nghĩa đi qua nghiên cứu pho tượng quân nhân Nhật Bản nổi lên.
Tôi vẫn luôn không hiểu lý do tại sao năm đó đội quân Diêm Vương đóng ở đây lại làm cái khăn trùm đầu kỳ quái con trăn khổng lồ này? Đã nhiều năm như vậy, tôi không biết sao con trăn này có thể sống sót tới giờ.
Tôi và anh em kết nghĩa hợp sức gỡ thứ trên đầu con trăn xuống rồi kinh hãi phát hiện ra bởi vì quanh năm cơ thể bị đồng bao bọc nên phần đầu của con trăn lớn đã nổi đầy những khối u chằng chịt.
Tôi nhìn mấy khối u chằng chịt như vậy, thậm chí còn có mấy khối u trong suốt, điều này khiến một người mắc chứng sợ lỗ như tôi nhịn không được nôn ra hết...
Sau khi khơi thông nước trong thôn, chúng tôi tìm thấy một cái hang lớn bên trong pháp trường Diêm Vương. Cái hang này hẳn là do công nhân tự đào, bên trong chất đầy hài cốt nhân loại.
Tôi nghĩ đây nên là nơi mà quân Diêm Vương xử lý thi thể, băm nhuyễn rồi đút cho con trăn khổng lồ đó ăn.
Hang này thông với một dòng sông nhỏ nên trong thôn mới thường xảy ra lũ lụt.
Sau khi giải quyết hết mọi vấn đề về pháp trường Diêm Vương, tôi thuật lại sự việc cho trưởng thôn nghe một lần. Trưởng thôn nghe xong thì im lặng, cuối cùng mới kể cho tôi nghe cha mẹ ông ta cũng bị quân Nhật Bản giết hại, lúc đó tình cờ ông ta ra ngoài làng chơi nên may mắn thoát chết.
Năm đó quả là có một lượng lớn quân Nhật đã mổ bụng tự sát ở đây.
Đồng thời ông ta cũng tỏ vẻ nhất định sẽ báo cáo tình hình ở đây với chính phủ để chính phủ xử lý.
Còn tôi thì mang theo Xà Dục Đao rời khỏi.
Không biết ai đã để lọt tiếng gió mà ngày hôm sau, một người Nhật đến cửa hàng, tự xưng là Đại sứ quán Nhật Bản ra giá cao để mua Xà Dục Đao. Giá ông ta đưa ra cao gấp mấy lần giá thị trường!
Tuy nhiên, tôi phải đáp ứng một điều kiện đó là quên chuyện ở pháp trường Diêm Vương mãi mãi.
Tôi cười lạnh từ chối, thương nhân có thể yêu tiền, nhưng không thể mất khí tiết.
Lẽ nào tôn nghiêm của người Trung Quốc lại bị tiền bạc làm phai mờ?
Chuyện pháp trường Diêm Vương cuối cùng cũng lên báo, thậm chí có cả phóng viên nước ngoài đến phỏng vấn họ. Trước sức ép của dư luận, Đại sứ quán Nhật Bản cuối cùng đã quyết định bồi thường cho thôn làng một khoản tiền, thậm chí Quán trưởng còn dùng danh nghĩa của mình mua lại Xà Dục Đao.
Ông ta cũng tỏ vẻ sẽ rút ra bài học từ chuyện này.
Bán Xà Dục Đao được ba trăm vạn, tôi, anh em kết nghĩa và Lý Ma Tử, mỗi người một trăm vạn.
Một thời gian sau đó, tôi vẫn luôn tự hỏi chuyện này. Trên thực tế, phải có nhiều nơi tương tự như pháp trường Diêm Vương, chỉ cần người Trung Quốc đoàn kết, một ngày nào đó nỗi hổ thẹn của cuộc chiến tranh xâm lược Trung Quốc sẽ được rửa sạch!
Về phần Nhật Bản: nếu tiếp tục giở trò xuyên tạc sách giáo khoa, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ phải gánh chịu quả báo.
Tôi luôn ghi nhớ một câu: thiên lý tuần hoàn, quả báo nhãn tiền!
0 Nhận xét